“Duy Y, mẹ con nói có đúng không?” Duy Kiến Quốc nhìn vợ, trong lòng cũng tức giận. Con gái nhìn thuần khiết như vậy, lại hiểu chuyện, làm sao lại có thể qua lại với Kiều Ngự Diễm được? Hai người nhìn qua không xứng đôi.
Duy Y một bũng uất ức, nhưng vẫn không dám nói sự thật cho ba mẹ biết, chỉ có thể để cho bọn họ nghĩ rằng mình thật lòng qua lại với hắn, nếu không, chuyện xấu đó, đĩa CD sợ là sẽ đến tay ba mẹ.
“Ba, con…….Con không có gì để nói!” Duy Y cúi đầu, đem khuôn mặt nhỏ cúi đi hướng khác, hình ảnh phản nghịch như vậy cô chưa từng làm.
Duy Kiến Quốc nghe vậy lửa giận không nén được nữa, người làm cha ai cũng không muốn con gái qua lại với người đàn ông lớn tuổi mà có tiền như vậy, huống hồ Duy Kiến Quốc lại yêu thương con gái như vậy.
Nhà bọn họ không thiếu tiền, càng không cần con gái bọn họ phải dựa vào đàn ông có tiền như vậy. Duy Y làm sao có thể làm như vậy? Luận thân phận, mặc dù Kiều Ngự Diễm là anh trai Kiều Y, Duy Y gọi một tiếng anh cũng đúng, nhưng bàn về tuổi, Kiều Ngự Diễm có thể làm chú Duy Y rồi, huống chi ông cùng hắn có quan hệ hợp tác làm ăn, nói thế nào Kiều Ngự Diễm đối với Duy Y cũng là trưởng bối. Nhìn động tác phản nghịch của cô như vậy, Duy Kiến Quốc vung tay lên, một cái tát liền rơi trên mặt con gái.
“Con rõ là…….” Thái độ Duy Y chấp nhận sự thật, Duy Kiến Quốc không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-be-nho-cua-tong-giam-doc-bang-hoa/482680/chuong-62.html