"Nói..." Anh tiếp tục uy hiếp cô, tay vẫn còn để ở nơi nào đó.
Mộc Tuyết Nhu tràn đầy mê man nhìn anh, gương mặt dần tái nhợt, trở nên yếu ớt hẳn đi, "Đừng ép tôi." Trong lòng cô có cảm giác rất tội lỗi, rõ ràng là cô yêu Chu Thế Thanh, nhưng mà lại có thể dễ dàng cho chính mình và người được coi là chồng cô cùng làm chuyện vợ chồng.
Anh không hề do dự tiến vào, "Chừng nào em nói thì tôi sẽ dừng lại."
Cả ngày hôm qua Mộc Tuyết Nhu không ăn gì đàng hoàng, chỉ ăn thức ăn vặt, sau đó lại vận động cả đêm, bây giờ cô cảm thấy rất đói.
"Tôi đói..." Người đàn ông này, thích ăn mềm không ăn cứng, nhưng mà nếu ăn được mềm, thì sẽ được voi đòi tiên.
Kháng nghị thực sự không có hiệu quả, cô phải tiếp tục vận động, bây giờ cô không còn chút sự lực nào.
Thấy anh không có ý định nghỉ ngơi muốn tiếp tục, cô sợ hãi nhìn anh, thoả hiệp nói: "Tôi nói, tôi nói...anh là Mạc Duy Uyên là... chồng... của tôi"
Mạc Duy Uyên hài lòng gật đầu, hôn lên trán của cô, "Ngủ đi, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho em."
Mộc Tuyết Nhu nghĩ thầm, rốt cuộc cũng buông tha cho cô, liền nhắm mắt lại ngủ thật say.
Trong lúc ngủ say, giống như là có người ôm lấy cô, dịu dàng dụ dỗ cô há miệng ra ăn cơm.
Là Thế Thanh sao... Chắc chắn không phải là cái tên đàn ông xấu xa đó, anh ta tuyệt đối sẽ không dùng âm thanh dịu dàng như thế mà nói với cô, cô nằm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-bo-tron-cua-tong-giam-doc-bac-tinh/2207896/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.