Chương 1134
Cố Tịch Dao hoảng hốt quay lưng lại, nhanh chóng lau đi nước mắt trên mắt mình, cô không muốn anh nhìn thấy những giọt nước mắt vì anh mà rơi xuống.
“Xin lỗi cô, giữa chừng có vài chuyện xen vào, cho nên đến muộn.” Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, đôi mắt thâm thúy lại không khỏi liếc sang Cố Tịch Dao.
Cô mím chặt môi, ở vùng quê này, trừ Phỉ Nhi, anh còn có thể có chuyện gì trì hoãn thời gian chứ?
Nhíu mày, cô liếc nhìn anh, đồ ngốc cũng có thể cảm nhận hàn ý tỏa ra trên người anh!
Đặc biệt là ánh mắt của anh, rất dọa người!
Nhưng anh trừng cái gì mà trừng!
Anh là ai chứ?!
Anh có tư cách gì tức giận với cô chứ?
“Cô còn tưởng cháu không đến nữa chứ. May mà có Tịch Dao ở cùng cô, cháu xem, cá cũng câu được mấy con rồi.” cô Phương giống như đứa trẻ đem cá cho Bắc Minh Quân xem.
Bắc Minh Quân khẽ gật đầu, thuận tay cầm chiếc cần câu trong tay cô Phương: ‘Cô, khuya rồi, cô về nghỉ ngơi sớm đi.”
Không đợi cô Phương đáp, Cố Tịch Dao cũng muốn đứng dậy: “Cháu về đây.”
Đâu biết, vừa đứng dậy thì eo bị cánh tay của Bắc Minh Quân ôm lấy, giữ lại, bá đạo nói: “Em ở lại cùng với tôi!”
“Tôi?” Cố Tịch Dao trợn mắt nhìn anh: “Người anh hẹn là cô anh, liên quan gì đến tôi?”
“Cô tuổi đã cao, em lỡ để cô thức đêm tiếp tục ở cùng tôi?” Anh dửng dưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/142444/chuong-1134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.