Chương 1056
Vân Chi Lâm nghĩ, hóa ra việc buông tay nói thì dễ mà làm thì lại khó khăn vô cùng.
Cho đến tận khi xe của Vân Chi Lâm khuất dần nơi ngã tư tối đen kia, Cố Tịch Dao vẫn luôn mỉm cười nói:
“Chi Lâm, nhất định phải lái xe cẩn thận đó…”
Góc đường bên kia, dưới bóng đêm, trong chiếc xe loang lổ những vệt bùn đất, đôi mắt sắc bén tối tăm kia rốt cuộc đã không thể chịu đựng được nữa!
Dù cho khuôn mặt tuấn tú đó có dính đầy nhưng viết dơ thì vẫn không thể nào che lấp được ngọn lửa đang hừng hực cháy trong mắt anh.
Một tuần không gặp, dù đó là do anh cố tình để mặc cô ở lại thành phố S, chẳng thèm quan tâm gì tới cô, song đó đều là vì anh muốn đánh lạc hướng Đường Thiên Trạch mà thôi!
Không thể để Tịch Dao trở thành bia ngắm cho Đường Thiên Trạch báo thù!
Thế nhưng hãy nhìn xem, bây giờ anh lại trông thấy những gì?
Anh trơ mắt nhìn cô gái đã một tuần không được gặp kia tươi cười với tên Vân Chi Lâm kia!
Cô cười tươi như hoa vậy!
Chết tiệt!
Cô đã bao giờ cười tươi vậy với anh đâu!
Rầm!
Mặc kệ những vết thương trên tay, anh đấm thật mạnh vào vô lăng, chỉ muốn xuống xe rồi bóp cổ người phụ nữa đó thôi!
Cố Tịch Dao nhìn thấy xe của Vân Chi Lâm đã đi xa, lúc này cô mới quay người lại, trên môi cô không còn nụ cười nữa, mệt mỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/142522/chuong-1056.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.