Chương 1055
Người đàn ông này hiểu được sự sợ hãi bất lực của cô, cũng thương xót cô vì mọi chuyện, nhưng cô lại không thể yêu anh…
Trái tim Vân Chi Lâm như đang rỉ máu, nụ cười chua chát đọng lại nơi khóe môi anh, anh nào có thể đòi hỏi thêm gì nữa, cô cũng chỉ có thể nói được ba chữ ‘cảm ơn anh’ mà thôi.
Thở dài một hơi, Vân Chi Lâm chỉ đành nói sang chuyện khác với mong muốn xoa dịu di nỗi đau trong lòng: “Bác sĩ nói với tình huống của dì Lục Lộ thì người bệnh có thể sẽ tỉnh lại sau vài ngày, cũng có thể phải tốn vài năm, có khi cả đời cũng không tỉnh lại được… Dao à… Em chuẩn bị tâm lý chưa?”
Tuy Cố Tịch Dao có ngập ngừng giây lát, nhưng rồi ngay sau đó cô đã nở một nụ cười dịu dàng và kiên định: “Vâng! Em đã chuẩn bị rồi! Tuy không biết khi nào mẹ mới có thể tỉnh dậy, nhưng chỉ cần năm đó bà không phải thật sự nhẫn tâm bỏ rơi em thì cũng đáng để em bảo vệ bà, nếu không mấy năm nay bà cũng đâu cần tìm em chứ, đúng không?”
“Đúng vậy…”
Vân Chi Lâm nhắm mắt lại, anh hít một hơi thật sâu, âm thầm hít vào hương thơm của riêng cô.
Sau đó anh lưu luyến mở mắt ra, choàng lấy cánh tay cô rồi ngập ngừng nói: “Muộn rồi, mau lên phòng nghỉ ngơi đi. Anh phải về thành phố A một chuyến xử lí vài việc.”
“Bây giờ luôn sao? Muộn vậy?” Cô thấy hơi ngạc nhiên, sự mệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-buong-binh-mua-mot-tang-hai/142523/chuong-1055.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.