Đinh Tiểu Vĩ đang ngồi ăn cơm, Giang Lộ đi giúp Linh Linh rửa mặt đã quay trở lại, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng.
Hắn muốn nhắc chuyện đó để tự con bé làm, ngẫm lại đành quên đi, cơ hội để hai mẹ con có thể tiếp xúc nhau ít ỏi đến đáng thương.
"Cô tính ở bao nhiêu ngày?" - Hắn thuận mồm hỏi.
Giang Lộ ngẩn người, cười nói: "Đuổi tôi à?"
"Không phải ý đó, chỉ hỏi thôi."
"Tối mai đi."
Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày, "Khó có lần đến đây, sao không ở lại vài ngày? Từ Thượng Hải đến đây cũng không gần đâu."
Giang Lộ cúi đầu, "Ở nhà còn có con nhỏ......"
Đinh Tiểu Vĩ "À" một tiếng, "Sau này rảnh rỗi tới thăm con bé đi, không thì con bé cũng chẳng nhớ cô là ai."
Mắt Giang Lộ đỏ lên: "......Được......."
"Còn nữa, khi nào rảnh thì học một chút ngôn ngữ cho người câm."
Giang Lộ đặt bát xuống, quay đầu đi lau nước mắt.
Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày nói, "Mới mấy câu mà cô khóc gì thế?"
"Không có gì, anh nói đúng, hai ngày nay tôi cũng cố học rồi."
Hai người ngồi cạnh con gái, cũng không có gì để nói.
Yêu nhau hai năm, thành vợ chồng sống chung hơn ba năm, hiện tại lúng túng như thế này, Đinh Tiểu Vĩ ngoài thở dài cũng chẳng biết phải làm sao.
Tối chủ nhật Giang Lộ phải về, Linh Linh khóc lóc kéo ống tay áo không cho đi, Giang Lộ bèn cúi xuống ôm Linh Linh khóc theo, một thằng đàn ông như Đinh Tiểu Vĩ cũng không chịu nổi cảnh này, hắn ngồi sô pha hút thuốc, hận không thể cụp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-co-con-co-giuong-am/2288875/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.