Đêm khuya, vạn vật không lên tiếng.
Lâm Phàm nằm trên giường đang ngủ say đột nhiên mở choàng mắt, cảnh giác cẩn thận nghe ngóng tiếng động thật khẽ trong bóng tối.Từ từ ngồi dậy, đưa tay đẩy anh chàng đẹp trai ngủ say bên cạnh.Tần Vịnh khó nhọc mở mắt ra, đang định lên tiếng hỏi lại bị Lâm Phàm bịt miệng.
Trợn mắt sung sướng không thôi, Lâm Phàm muốn xâm phạm hắn?Lại thấy đôi mắt Lâm Phàm lóe sáng lạ thường dưới ánh trăng hắt vào cửa sổ, ra dấu cho hắn im lặng.
Tần Vịnh phối hợp gật đầu, ý thức được có tình huống khác thường.Lâm Phàm nhanh nhẹn bước xuống giường không một tiếng động, ra hiệu cho hắn đứng đằng sau cửa.
Kế đó cô sờ đầu giường moi ra một cây đoản côn, vẩy một cái như ảo thuật biến dài ra.
Tần Vịnh giật mình, thì ra đầu giường Lâm Phàm còn giấu hung khí! Thấy cô tính đi ra một mình hắn không chịu, túm vạt áo Lâm Phàm hoa chân múa tay đòi đi theo.
Lâm Phàm bất lực gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa phòng.Hai người dò dẫm trong bóng tối, vừa ra tới phòng khách, Meowth đột nhiên hướng về phía cửa sổ sủa như điên.
Lập tức một loạt tiếng rầm rầm loảng xoảng vang lên, Lâm Phàm biết đối phương đã chạy, nhìn Meowth thở dài mở đèn phòng khách.
Phát hiện trên bệ cửa sổ có dấu chân, cô nhìn bóng đối phương chạy trốn, trầm ngâm không nói.“Meowth giỏi lắm, còn biết giữ nhà bắt trộm nữa.” Tần Vịnh ôm Meowth mới khỏi bệnh lên, gãi cằm khen ngợi.
Meowth rên ư ử sung sướng.“Kẻ này chưa chắc đã là ăn trộm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-dac-cong-ngoc-nghech-cua-toi/1343346/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.