Lưu Mộc Miên lườm cô: “Con có phải vẫn cảm thấy từ chối quá phiền phức, vốn dĩn nghĩ trực tiếp nhận cho xong?”
“Cái gì cũng không qua mắt được mẹ già vừa thông minh vừa xinh đẹp của con.” Tô Dương Dương từ trong túi xách lấy ra một chiếc túi nhỏ: “Cho mẹ.”
“Đây là cái gì?”
“Con cũng không biết, con còn chưa mở ra.”
Lưu Mộc Miên mở chiếc túi ra, bên trong là một chiếc hộp bằng nhung, trong chiếc hộp là một chiếc vòng ngọc bích, thoạt nhìn là biết giá trị không nhỏ.
“Thứ này quá quý giá rồi.”
Hàn Khải Uy nói: “Mẹ, đây là một phần tâm ý của ba mẹ con, mẹ cứ nhận lấy đi.
Ba mẹ con sau khi biết sinh nhật mẹ, còn trách con và Dương Dương không nói với họ.
Mẹ nếu như ngay cả một chiếc vòng cũng không nhận, bọn họ sẽ thất vọng.”
“Đúng thế, mẹ.
Chiếc vòng ngọc này rất hợp với mẹ.
Mặc mặc sườn xám, phối với chiếc vòng này, chắc chắn rất đẹp.
Ba con nhất định sẽ bị mẹ mê hoặc.
Lưu Mộc Miên không tiếp tục từ chối, đặt chiếc vòng vào trong chiếc hộp: “Hai đứa các con ấy, mẹ ngày mai phải mời ông bà thông gia ăn bữa cơm.
Nhận món quà quý giá như vậy, mẹ ngay cả cú điện thoại cũng không gọi cho ông bà thông gia làm sao mà được, thật xấu hổ mà.”
“Ngày mai sau khi con đến bệnh viện báo cáo thì về rước mẹ.”
Lưu Mộc Miên mỉm cười đi lên lầu.
Tô Dương Dương nghe thấy tiếng đóng cửa phòng trên lầu, sát tới bên cạnh Hàn Khải Uy, nhỏ giọng nói:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-de-thuong/976691/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.