Mùi chăn ga và mùi nước hoa tươi mát, còn có mùi hương trên người Tô Dương Dương đều rất thơm.
Hàn Khải Uy lướt mắt nhìn căn phòng.
Trang trí trong phòng không tính quá tốt, phong cách trang trí cũng là kiểu dáng thịnh hành mười năm trước, nhưng có thể nhìn thấy nó được giữ gìn rất tốt.
Cảm giác cả nhà Tô gia cho người ta đều là không nhiễm bụi trần, mỗi một đồ vật đều là được giữ gìn rất cẩn thận, có hương vị cuộc sống, còn có dấu vết giữ gìn chúng.
Phòng của Tô Dương Dương không có nhiều hơi thở của thiếu nữ, kệ sách, đồ thủ công, bàn học, tủ quần áo, bàn trang điểm, vân vân, kiểu dáng đều đơn giản thanh lịch, không có đồ dùng quá nữ tính.
Đây có thể là có liên quan đến nghề nghiệp của cô.
Hàn Khải Uy nghĩ, nắm mắt ngủ.
***
Lúc Tô Dương Dương xuống lầu rửa bát, thì bị Lưu Mộc Miên kéo tới một bên.
"Mẹ bà ba con chọn một ít đồ cho Tiểu Bảo và thông gia, con xem xem có thích hợp không."
"Trong nhà Hàn Khải Uy không thiếu gì cả, con nghĩ tâm ý là được rồi, họ đều rất thích."
"Mẹ cũng nghĩ vật, nên chọn những đồ thực dùng mà không đắt."
"Mẹ già, mẹ thật thông minh."
"Cái này còn cần con nói." Lưu Mộc Miên liếc cô: "Quà cho Tiểu Bảo mẹ chuẩn bị vài bộ quần áo, đồ chơi linh tinh, mẹ chưa từng thấy bé từng chơi, nên không mua, mua không phù hợp thì sẽ lãng phí."
"Bé quả thực không chơi những đồ những bé bình bình thường chơi." Tô Dương Dương giữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-de-thuong/976951/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.