Tô Dương Dương nhìn thấy hình ảnh như vậy, mắt không nhịn được dán lên khuôn mặt không tìm thấy chút khuyết điểm của Hàn Khải Uy.
Một dòng nước ấm từ đáy lòng nhanh chóng lan tràn đến tứ chi xương cốt, để cô đắm chìm trong bầu không khí ấm áp hòa thuận.
Hàn Khải Uy liếc mắt chú ý tới bóng dáng của Tô Dương Dương, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên vẻ mờ mịt, cười nói: “Yêu tôi rồi, hả?”
Âm cuối của từ “hả” kia nhẹ nhàng nâng lên, vừa từ tính vừa lười nhác, có vẻ cực kỳ mê người.
Tô Dương Dương phục hồi lại tinh thần: “Đo nhiệt độ cơ thể rồi chứ?”
Hàn Khải Uy động tác nhẹ nhàng kéo áo ngủ nhỏ của Tiểu Bảo, lấy nhiệt kế đặt dưới nách ra.
Tô Dương Dương nhận lấy nhiệt kế, đi đến nơi có ánh sáng tốt hơn xem thử.
“39.2 độ, cần tiêm hạ sốt và truyền dịch. Cậu bé có dị ứng thuốc không?”
“Không có.”
Tô Dương Dương gật gật đầu, bắt đầu pha thuốc.
Lúc tiêm, Tô Dương Dương có chút do dự, ghim đầu kim lên mu bàn chân của Tiểu Bảo.
Trẻ con thường thích lộn xộn, dễ dàng làm lệch đầu kim làm mình bị thương.
Khoảnh khắc khi đầu kim đâm vào da thịt mềm mại của Tiểu Bảo, thân thể của cậu bé run lên một chút, muốn giãy dụa.
Bàn tay to của Hàn Khải Uy nâng chân nhỏ của cậu bé, đồng thời cũng phủ lên tay Tô Dương Dương, nhẹ giọng nói: “Ngoan, đừng động đậy.
Tiểu Bảo thật sự không động đậy nữa, ngoan ngoãn mặc cho Tô Dương Dương cố định kim tiêm.
Hàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-de-thuong/976994/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.