Tô Dương Dương cũng không biết nên tiếp tục trò chuyện với Tiểu Bảo như thế nào.
Tiểu An ôm một đống hồ sơ bệnh án bước vào: “Chị Tô, hồ sơ bệnh án mà chị cần.”
“Để đó trước đi.”
Tô Dương Dương đang định nói tạm biệt với Tiểu Bảo, lại phát hiện cuộc gọi đã kết thúc.
Tiểu An nhìn vẻ mặt hơi ngơ ngác của Tô Dương Dương: “Sao vậy?”
“Không sao, hồ sơ bệnh án cứ để đó trước đi. Chị muốn đến phòng bệnh xem xét, nếu en không bận việc gì thì cứ đi với chị.”
“Dạ vâng.”
Tô Dương Dương và Tiểu An cùng đến phòng bệnh mà cô phụ trách, cẩn thận hỏi thăm tình hình bệnh nhân.
Tiểu An cẩn thận quan sát cách Tô Dương Dương trao đổi với người bệnh.
Cô phát hiện Tô Dương Dương mang đến cho người khác một cảm giác rất đặc biệt.
Cô đứng ở đó, khiến người ta vô cùng tin tưởng, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác xa cách.
Khí chất trầm tĩnh, bình ổn, chuyên nghiệp này của Tô Dương Dương khiến cho dù là bác sĩ vài chục năm kinh nghiệm cũng không thể không bội phục.
Tiểu An thầm suy nghĩ, không biết một ngày nào đó cô có thể có loại khí chất khiến bệnh nhân yên tâm này không.
Sau khi Tô Dương Dương bước ra khỏi phòng bệnh, tức giận dùng bút gõ đầu Tiểu An: “Mơ màng cái gì vậy?”
Tiểu An lập tức mặt dày ôm lấy eo Tô Dương Dương, kêu lớn: “Chị Tô, chị nhất định phải nhận em làm đệ tử nha.”
“Biến đi, có đệ tử ngốc nghếch như em, chị sẽ chết sớm mười năm.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-de-thuong/977003/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.