Tần Lục Nguyệt vẫn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích.
Trong điện thoại truyền đến âm thanh gấp gáp của Trần Cao: "Được rồi, được rồi, anh còn có việc, anh tắt máy trước."
Trong nháy mắt, đầu dây bên kia chỉ còn một mảnh tĩnh lặng.
Tần Lục Nguyệt trơ mắt nhìn Trần Cao lấy ra thẻ tiền lương của mình, hào phóng đưa cho người phụ nữ kia, để cô ta tùy tiện sử dụng.
"Như anh nói, chỉ cần em mang thai, tất cả các thứ của anh đều là của em."_Trần Cao dùng sức hôn lên gò má của người phụ nữ kia: "Thẻ này em cầm, muốn mua cái gì thì mua, đứa con của anh đáng giá có được số tiền này."
Người phụ nữ kia tức khắc mở cờ trong bụng, nhận lấy chiếc thẻ, vui vẻ cất nó vào trong túi xách của mình.
Trần Cao thật nhanh lái xe rời đi, chỉ để lại Tần Lục Nguyệt một mình đứng yên tại chỗ, giống như chiếc lá rụng mùa thu, gương mặt nó tràn đầy tuyệt vọng.
Anh ta sao dám đưa thẻ lương của mình cho người phụ nữ khác?
Còn luôn miệng nói với mình là không có tiền?
Tần Lục Nguyệt toàn thân đều đang run rẩy, các ngón tay dường như không giữ nổi điện thoại.
Không, không thể để người phụ nữ kia tiêu hết số tiền mà mình cựu khổ mới kiếm được.
Mình phải lấy lại số tiền đó!
Tần Lục Nguyệt đột ngột xoay người, lao tới ven đường mà liều mạng gọi taxi.
Nhảy lên taxi, Tần Lục Nguyệt nói với người lái xe: "Đuổi theo chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ga-thay-cua-tong-giam-doc-co-chap/2463252/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.