Chương 736
Cửa sắt dày nặng mở ra, Hoặc Kiến Phong không giật mình.
Trong đêm tối, ánh đèn đường sáng rực nhưng lạnh tanh, không chỉ có Hoắc Tuấn Nghĩa đứng ngoài cửa mà còn có cả bà cụ Hoặc
Nhìn thấy Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi, trên trán bà cụ Hoắc hiện ra ý cười: “Cháu ngoan, trở về là được rồi, các cháu vất vả rồi.”
Trong lòng Tiêu Nhi ấm áp, vội vàng đỡ lấy cánh tay bà cụ dìu bà vào nhà: “Bà nội, muộn như vậy sao bà lại còn tự mình đến đây vậy ạ?”
Hoắc Kiến Phong thản nhiên bước từng bước, liếc mắt nhìn Hoặc Tuấn Nghĩa đứng bên cạnh hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà anh còn dẫn bà nội đến đây làm gì?”
Hoắc Tuấn Nghĩa cứng cổ, mặt đầy vẻ oan ức: “Tôi muốn làm khổ bà nội chắc? Đây là do bà nội lo lắng cho cậu đến ngủ không được cho nên bảo tôi đưa bà đến đây nhìn cậu mới yên tâm, hiểu chưa?”
Hoắc Kiến Phong nhướn mày, đè thấp giọng nói không giận tự uy “Nói như vậy là từ đầu đến cuối là lỗi của bà nội sao?”
Hoắc Tuấn Nghĩa chỉ cảm thấy sau gáy chợt lạnh, lúng túng nói: “Không có không có, tuyệt đối không có, tôi sai, là tôi sai, tất cả đều là lỗi của tôi.”
Bà cụ Hoặc vừa vào cửa thì đảo mắt nhìn xung quanh một vòng: “Vân Thiên đầu? Không phải thắng bé đã nhận A Phong rồi sao? Các cháu chưa gặp lại thắng bé à? Hay là nó lên tầng nghỉ ngơi rồi?”
Tiêu Nhi vỗ vỗ tay bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-gia-ngoc-cua-tong-tai/1743105/chuong-736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.