"Thật ra thì, có lúc mắt cô không thể nhìn thấy, phải dụng tâm để nghĩ." Cụ Duệ Tường không thích nói chuyện. Nhưng đối mặt với Giản Nhụy Ái anh lại là kẻ thao thao bất tuyệt.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Giản Nhụy Ái đắm chìm trong lời của Cụ Duệ Tường. Dụng tâm để nghĩ, cô có cảm giác ngày tận thế đang đến, mới có cảm giác sợ hãi.
"Tâm. Cụ Duệ Tường, tôi có thể à, Hạo, anh ấy sẽ chuyển tâm sao?" Giản Nhụy Ái không tự tin hỏi.
Trong lòng anh ấy, vĩnh viễn chỉ có một người, không phải là cô tự ti mà vì Lạc Tình Tình quá hoàn mỹ. Hơn nữa chuyện của dì Tần khiến cô luôn có cảm giác có lỗi với cô ta.
Cô ta là người tốt sao? Biết Đơn Triết Hạo đi cùng cô, cô ta cũng không kiếm chuyện, như vậy tự nhiên thanh thản chúc mừng.
Tại sao cô lại chấp nhất, vì sao không làm một cô nàng rộng rãi.
"Giản Nhụy Ái, cô phải nhớ. Tình yêu không thể nhường đi, nó và tình bạn có một đường phân cách rõ ràng. Nếu như cô có loại ý nghĩ này thì thật sự có lỗi với Hạo."
Trước kia triền miên cùng nhu tình tựa như nước. Đúng vậy, đó không phải là diễn trò mà vì Đơn Triết Hạo yêu cô. Tại sao có thể dễ dàng chia tay như thế. Có lẽ anh có nguyên nhân.
"Cụ Duệ Tường. Đi. . . . . . tìm Đơn Triết Hạo. Nhưng tôi không biết anh ấy ở nơi nào."
"Giao cho tôi." Cụ Duệ Tường biết Đơn Triết Hạo sẽ đến nơi nào. Tên kia phiền lòng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2380730/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.