Đơn Triết Hạo không nhịn được mà chốc chốc lại nhìn đồng hồ trên tay, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong chẳng có động tĩnh gì cả, không nhịn được mà gọi: "Này, Tiểu Nhụy, em có sao không?"
Gọi mấy tiếng không ai trả lời, Đơn Triết Hạo đề cao cảnh giác, nghi ngờ đã có chuyện xảy ra, anh dùng lực vỗ vỗ vào cửa nhà vệ sinh: "Tiểu Nhụy, Tiểu Nhụy. . . . . ."
Theo bản năng, anh lập tức hiểu ra đã có chuyện không hay xảy đến, dùng sức đạp cánh cửa một cái, ‘cạch’ cửa phòng lập tức bị mở ra, bên trong căn phòng trống rỗng.
Đáng chết, một cỗ dự cảm chẳng lành truyền qua đầu anh, hai tay anh cố gắng khắc chế nỗi sợ hãi của mình.
Đơn Triết Hạo bắt mình phải tỉnh táo, quan sát hoàn cảnh chung quanh một chút, rồi anh nhìn thấy cánh cửa sổ nhỏ bị mở tung.
Anh đi đến xem, cái này cửa sổ này thông ra bên ngoài, cửa sổ đã bị ai đó dùng sức đạp mạnh nên vỡ tung: "Đáng chết."
Trong nhà vệ sinh có tiếng thét lớn, truyền đến cả phòng của thuyền trưởng và phục vụ, Đơn Triết Hạo miêu tả lại tất cả mọi chuyện bằng vốn tiếng anh lưu loát của mình, sau đó mọi người tản ra, tập trung tìm kiếm.
Lúc này, chính là lúc hoàng hôn, hoàng hôn xinh đẹp gắt trên biển, người trên thuyền không ai có tâm tình đi thưởng thức hoàng hôn.
Giản Nhụy Ái tỉnh lại, phát hiện mình ở trong một căn phòng nhỏ vô cùng âm u, cả tay chân đều bị trói lại
Cô lập tức hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2380766/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.