"Hạo, anh thật sự rất tốt với em." Giản Nhụy Ái ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo nước mắt.
Nước mắt kia như có ma lực, chặt níu lấy lòng của Đơn Triết Hạo không buông: "Tiểu Nhụy, ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng."
Giản Nhụy Ái choàng tay ôm lấy cổ anh, ôm thật chặt: "Hạo, chúng ta trở về nước, hiện tại đi liền, em không muốn ở lại chỗ này, có được hay không."
Không tệ, Maldives, cô đã được đến rồi, nên đi về thôi, cô không muốn ở lại chỗ này nữa, lần này may mắn có thể thoát, nếu như lần sau gặp phải nguy hiểm, vậy phải làm thế nào.
Cô không muốn rời khỏi Đơn Triết Hạo, cũng không muốn anh gặp nguy hiểm.
"Hiện tại sao?" Trên mặt Đơn Triết Hạo tràn đầy nghi ngờ: "Được, chúng ta trở về nước." Giọng nói mang đầy vị cưng chiều.
"Cám ơn anh, Hạo." Giản Nhụy Ái hạnh phúc chui vào trong ngực Đơn Triết Hạo
Lần du lịch này, xảy ra một trận vui vẻ lại hoảng sợ, rồi thời gian đi du lịch đã khá dài, cho nên, chuyện của công ty có lẽ cũng chất đầy.
Anh là ông chủ lớn nên công việc bận rộn hơn người, Đơn Triết Hạo lại sợ Giản Nhụy Ái ở nhà một mình sẽ bị chuyện cũ ám ảnh, nên thường gọi điện bảo Y Thiếu Thiên mang công việc về nhà cho anh làm, một nửa thời gian ở bên cạnh Giản Nhụy Ái, một nửa dành cho công việc, như vậy không bài trừ lẫn nhau.
Sáng sớm, Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo bận rộn đến bể đầu sứt trán, cô cũng không thể gíup đỡ anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2380767/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.