Giản Nhụy Ái trợn trắng mắt, cô cứ cho là đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa. Chẳng qua chỉ là con gián, có nhất thiết phải kêu thảm thiết như vậy không?.
Hôm nay được nhìn thấy một vẻ mặt sợ hãi như bị rút gân của Đơn Triết Hạo khiến cô không nhịn nổi bật cười ra tiếng.
Dì cùng Tiểu Cảnh và Nụ Nụ cũng đã đến không biết từ lúc nào, có thể là từ lúc nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Đơn Triết Hạo. Bọn họ cũng ôm bụng cười lăn lộn.
Có thể là do tất cả mọi người đều đang cười anh khiến Đơn Triết Hạo đang đâm lao cũng phải theo lao chỉ biết quát to: "Không được cười, còn không nhanh đuổi nó đi."
Người dì nhịn đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, đập chết con gián, nhặt lên mang ra ngoài "Đơn tiên sinh, phòng ốc tương đối rách nát, nên có hơi nhiều gián, cậu chịu khó một chút, hãy tắm qua một cái đã."
Đơn Triết Hạo đỏ mặt, lúng túng đứng tại chỗ. Bỗng nhiên nhìn thấy Giản Nhụy Ái định đi, liền kéo tay của cô lại.
Giản Nhụy Ái kỳ quái nhìn anh, không phải đã không sao rồi ư, anh kéo cô lại làm gì?.
"Em không thể đi, theo anh tắm." Đơn Triết Hạo đỏ mặt, tim đập thình thịch giống như cậu bé nói chuyện xấu hổ với chị gái.
Ngay lập tức, cả khuôn mặt của Giản Nhụy Ái đều đỏ ửng, hét lên: "Hạo anh không cần nói đùa, anh mau tắm nhanh đi."
Đơn Triết Hạo cũng không muốn thả cô đi, nếu như con gián lại đến nữa, vậy thì phải làm thế nào.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-len-co-thai-cua-tong-giam-doc-ba-dao/2380813/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.