Cô trong phòng nghe tiếng ồn ào, đã mò ra ngoài, đứng dựa vào cửa, cô nghe được câu nói của anh, giọng anh đã say, lại có tiếng của phụ nữ, cô cũng đủ hiểu, anh đưa phụ nữ về nhà, cô buồn tủi, bước vào phòng, xem như chưa biết gì.
Trong phòng, bóng tối bao quanh, sự cô độc một lần nữa khiến cô sợ hãi. Nghe tiếng bước chân, ở phòng bên cạnh, có lẽ anh đã vào phòng, lòng cô bồn chồn, tâm trạng bất an, thật sự anh sẽ phản bội cô sao? Nhưng tâm trí cô, lại không cho phép cô nghi ngờ anh, cô một mực tin rằng, hai người họ sẽ không có gì. Dặn lòng không được khóc, nhưng nước mắt lại tuôn ra,cô sợ điều gì? Bị bỏ rơi? Bị phản bội? Hay sợ mất anh? Nhìn cô bây giờ chẳng khác gì một đó hồng trắng đang héo đi? Khóc một lúc, mệt quá, cô thiếp đi.
Nửa khuya cô chợt bị đánh thức, bởi tiếng rên đầy khoái lạc, của cô gái ở bên cạnh.
Cô mỉm cười, nhưng nước mắt đã tràn dâng. Anh, chồng cô, người vừa hứa không bỏ rơi cô, đang thật sự phản bội cô sao? Ngay chính nhà riêng của bọn họ? Đau lòng, tổn thương chất đống, cô chỉ biết khóc để vơi bớt đi.
Ánh nắng len lỏi qua khe cửa, chiếu thẳng vào, cô gái đang ngồi co ro trên giường.
Cô, gượng dậy, mạnh mẽ mà chống chọi, giả vờ như không biết chuyện gì đã xảy ra vào tối qua.
- Bà Lâm ơi. - cô gọi to.
Tiếng cô gọi, làm đánh thức hai người bên phòng cạnh.
Anh cố gượng dậy, đầu óc quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-mu/97841/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.