Ánh mắt Lạc Hi Thần nhẹ nhàng quét về phía cô, nhìn cô dùng ánh mắt của con thỏ đề phòng sói, khóe môi mím vào một cái.
Sa Chức Tinh nhìn anh chằm chằm, mắt nháy cũng không nháy quan sát phản ứng của anh, dây thần kinh cũng không dám có một chút thả lỏng nào.
Cũng may Lạc Hi Thần chỉ nhìn cô một cái, ngay sau đó thu hồi ánh mắt xoay người trở lại chỗ chăn gối vừa mới trải dưới đất, vén chăn lên nằm xuống.
Sa Chức Tinh lẳng lặng nhìn một loạt động tác của anh, vẫn đứng bất động nguyên tại chỗ.
Cho đến khi trong phòng truyền đến tiếng hít thở mỏng manh, có lẽ Lạc Hi Thần đã ngủ.
Sa Chức Tinh thở dài, nhón chân đi tới mép giường, rúc cả người nằm chết dí phía trong cùng của giường.
Đèn trong phòng sau đó bị tắt đi.
Ngay lúc đó, hai mắt nhắm lại của Lạc Hi Thần chợt mở ra.
Liếc mắt, ánh mắt của anh lẳng lặng rơi vào giường, rơi vào bóng lưng Sa Chức Tinh, cả người vo tròn thành một cục, nghĩ đến tất cả những chuyện phát sinh vừa rồi của hai người, cho đến kích thích mãnh liệt của bản thân, đôi mắt trở nên sâu thẳm như biển, dày như mực.
Dường như anh cần phải tìm ra thứ gì đó! Một đêm này, hai người lăn lộn đến gần hai giờ sáng.
Hình như Sa Chức Tinh rất mệt, không lâu sau khi lên giường thì ngủ, thậm chí quên mình đang cùng phòng với một cầm thú.
Lạc Hi Thần một ngày một đêm không ngủ, nghe bên tai tiếng hít thở mỏng manh của cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nghich-ngom-choc-nham-ong-xa-giau-co/1036405/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.