Phòng khách lầu một tối đen một mảnh.
Buổi đêm cực kỳ yên tĩnh.
Sa Chức Tinh đoán lúc này hẳn là Lạc Hi Thần ngủ rồi, bước chân thật nhẹ nhàng, thậm chí không bật cả đèn.
Mượn ánh sáng từ điện thoại mò mẫm xuống lầu, bắt đầu tìm kiếm ở phòng bếp.
Sợ làm ồn đến Lạc Hi Thần, động tác của cô rất nhẹ, mỗi bước đều cẩn thận, nhưng cô không quen thuộc với ngôi nhà này, phòng lại tối đen, khó tránh khỏi va đập.
Không biết lần thứ mấy Sa Chức Tinh đá trúng chân bàn, trong bóng đêm một đôi mắt âm u chợt mở to.
"Tìm được rồi!" Không chú ý tới tình huống bên này, người lần mò trong phòng bếp sau bao nhiêu vòng mò mẫm vui mừng reo lên, âm lượng bị đè nén thật thấp.
Sau đó đèn phòng bếp bị bật lên, theo sau là tiếng lách cách lang cang tìm kiếm đồ.
Sa Chức Tinh vẫn khá cẩn thận, sợ làm ồn nên đóng cả cửa phòng bếp, nhưng ban đêm yên tĩnh như vậy, cho dù là một âm thanh rất nhỏ cũng sẽ bị phóng đại gấp đôi.
Quan trọng nhất là, Lạc Hi Thần vốn dĩ chưa ngủ.
Nghe tiếng lách cách leng keng trong bếp, Lạc Hi Thần xốc chăn lên bước xuống, đi về hướng phát ra âm thanh.
Ngôi nhà này rất khi có người đến, chắc chắn không có trái cây rau củ tươi, đồ khác có thể ăn được cũng không có bao nhiêu, Sa Chức Tinh mò tới mò lui chỉ tìm được vài gói mì ăn liền, nhưng bây giờ bụng đang đói, cũng không chú ý nhiều như vậy.
Mì ăn liền thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nghich-ngom-choc-nham-ong-xa-giau-co/1036462/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.