Mặc dù trong lòng còn chưa biết những ngày sau này sẽ xảy ra chuyện gì với Mặc Trì Úy, nhưng lúc này không nhìn thấy anh, Đường Tâm Nhan liền cảm thấy bất an, hoảng loạn.
“Cậu chủ đưa cậu chủ nhỏ đi dạo ở trong sân ạ.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Tâm Nhan, người giúp việc vội vàng nói.
Trong sân? Nghe được những lời này, cô lập tức chạy ra khỏi đại sảnh, lúc nhìn thấy cảnh Mặc Trì Úy nắm tay con trai đi dạo trong sân, Đường Tâm Nhan lập tức cảm thấy trong lòng mình ấm áp, một luồng ấm áp dày đặc chạy tới lướt qua trái tim cô.
“Mẹ… Mẹ mẹ” Bé trai nhìn thấy Đường Tâm Nhan lập tức gọi cô, tuy rằng âm thanh còn chưa rõ ràng nhưng cô lập tức hiểu ý cậu bé muốn mẹ ôm.
Đường Tâm Nhan ngay lập tức bước đến bên con trai, ôm con vào lòng và hôn lên má cậu bé.
“Em tỉnh rồi à?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, một tia sáng ban đêm chiếu xuống thân hình hai mẹ con, càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ và gợi cảm cho Đường Tâm Nhan.
“Tôi… tôi ngủ nhiều rồi, cảm ơn anh đã trông con.”
Sau khi do dự, Đường Tâm Nhan mở đôi môi đỏ mọng, nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt có phần xấu hổ. Nhìn người đàn ông đã che giấu rất nhiều chuyện của bản thân, nhưng anh lại một mình gánh chịu mọi đau đớn.
“Nó cũng là con trai anh, không phải sao?”
Mặc Trì Úy nhìn Đường Tâm Nhan khẽ nở nụ cười.
“Tôi… tôi đưa con đi ăn tối.” Không biết phải đối mặt với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010265/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.