Mãi vẫn không thể liên lạc được với Đường Tâm Nhan, sắc mặt Mặc Trì Úy càng trở nên khó coi.
Đợi đến mười giờ tối, Mặc Trí Úy đứng ngồi không yên, anh lấy chìa khóa xe, vội vàng ra khỏi cửa.
Lúc ra khỏi phòng khách, chuẩn bị đi tìm Đường Tâm Nhan thì lại nhìn thấy một chiếc xe dừng trước cổng biệt thự.
Là cô ấy sao?
Mặc Trì Úy đứng bên xe, lạnh lùng nhìn chiếc xe ngoài cổng lớn.
Không tốn nhiều sức, Đường Tâm Nhan từ trên bước xuống, hơn nữa còn mỉm cười chào hỏi với người đàn ông ngồi trong xe.
Nụ cười rất ngọt ngào khiến Mặc Trì Úy phải ganh tị.
Anh quay người về phòng khách, vẻ mặt u ám ngồi dựa trên ghế sô pha.
Bước vào biệt thự như một lâu đài cổ, trong lòng Đường Tâm Nhan lại vô cùng phức tạp. Vốn dĩ cô đã quyết định ở lại bệnh viện để chăm sóc Phượng Cừ, dù sao lúc quay về cũng chưa chắc cô gặp Mặc Trì Úy.
Thế nhưng… thế nhưng lúc Phượng Cừ nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Đường Tâm Nhan, không nỡ để cô ở lại bệnh viện, nửa ép buộc nửa uy hiếp Đường Tâm Nhan để trợ lý của mình đưa về.
Đường Tâm Nhan mệt mỏi lê bước vào phòng khách.
Anh ấy ở nhà sao? Không đi cùng Triệu Hân Hân sao?
Lúc Đường Tâm Nhan nhìn thấy Mặc Trì Úy ngồi trên ghế sô pha, không khỏi ngạc nhiên. Nhưng Đường Tâm Nhan cũng không có ý định chào hỏi Mặc Trì Úy, cô không hy vọng khi mình vừa nói xong thì Triệu Hân Hân lại từ trên lầu đi xuống.
Đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010462/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.