Dưới sự uy hiếp của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan chỉ đành nghe theo lời anh quay về biệt thự.
Mạnh Bạch Chỉ vừa làm xong bữa sáng, đang ngồi đợi Mặc Trì Uý trở về, vui vẻ thay một bộ váy ngắn vừa gợi cảm lại vừa nữ tính, quyến rũ.
Cô đứng bên bậu cửa sổ, vui vẻ đợi Mặc Trì Uý quay về, nghĩ đến tình cảnh Đường Tâm Nhan bị hai người đàn ông hành hạ dưới thân mình, chịu đựng nhục nhã ê chề làm Mạnh Bạch Chỉ không khỏi nở một nụ cười đắc ý.
Cô ta đang nghĩ sau khi diệt trừ Đường Tâm Nhan đi thì bản thân có thể vui vẻ, không lo không nghĩ ở bên Mặc Trì Uý, rồi sau này bọn họ sẽ có thật nhiều đứa con.
Nghĩ đến tình cảnh đó Mạnh Bạch Chỉ vô cùng phấn khích, khoé môi không ngừng nở nụ cười.
Không dễ dàng gì mới đợi được Mặc Trì Uý về đến biệt thự, Mạnh Bạch Chỉ phấn khích chạy thẳng xuống phòng khách, nhưng… Nhưng cô hoàn toàn không ngờ tới vừa xuống lầu thì nhìn thấy Mặc Trì Uý bế Đường Tâm Nhan bước vào sảnh.
Con tiện nhân này quay lại đây làm gì? Chẳng lẽ hai tên đó không làm gì cô ta?
Nhìn thấy cảnh Mặc Trì Uý bế Đường Tâm Nhan, Mạnh Bạch Chỉ vô cùng tức giận.
“Lãnh, có chuyện gì vậy? Cô Đường sao thế này?”
Mạnh Bạch Chỉ cố đè nén sự tức giận trong lòng, mỉm cười với Đường Tâm Nhan, trong ánh mắt còn chứa đựng sự… Quan tâm thân thiết.
“Bỏ tôi xuống đi.” Đường Tâm Nhan ngọ nguậy trong vòng tay của Mặc Trì Uý, nếu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010554/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.