Ánh mắt anh nhìn cô ta giống như một thanh kiếm sắc nhọn lạnh lẽo u ám.
Khí thế mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi.
Anh như vậy, làm gì còn có chút say nào chứ?
Cổ tay cô ta sắp bị anh bóp nát rồi, Từ Oanh Oanh không dám có suy nghĩ quá phận nào, cô ta run lẩy rẩy lẩy bẩy nói: “Tổng giám đốc Mặc, tôi, tôi biết mình sai rồi, tôi không nên nhân lúc anh uống say rồi có những ý đồ không hay …”
Mặc Trì Úy buông cổ tay cô ta ra, mặt mày lạnh lùng nói: “Tự biết mình là tốt nhất.”
Từ Oanh Oanh nhìn cổ tay bị anh bóp thành một vòng sưng đỏ, cô ta không dám oán hận, không dám kêu đâu, cụp hàng mi dài xuống, lùi về một bên nói: “Tổng giám đốc Mặc, nếu như anh đã không say, vậy tại sao còn bằng lòng cùng tôi vào phòng?”
Hỏi xong, cô ta đột nhiên nghĩ ra, Đường Tâm Nhan ở ngay bên cạnh, cô ta đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Anh cố ý uống nhiều rượu rồi nhân lúc Đường Tâm Nhan quay về khách sạn, cố ý để cô ta dìu anh về phòng.
Có lẽ là muốn kích thích Đường Tâm Nhan, muốn để cô chủ động đến tìm anh.
Mọi chuyện anh đều tính toán hết cả rồi, cũng không biết Đường Tâm Nhan có đến hay không nữa.
Đại khái đợi gần mười lăm phút sau, ở cửa bỗng truyền đến động tĩnh, Mặc Trì Úy nhìn về phía Từ Oanh Oanh không dám nhìn thẳng vào anh nói: “Đi vào phòng tắm tắm đi, đừng có nói với cô ấy tôi không say.”
Từ Oanh Oanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010693/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.