Đường Tâm Nhan liếc nhìn người đàn ông mặt mày tiều tụy và u ám, cô không nói thêm gì nữa, đẩy cửa xe, bật ô che nắng rời đi
Cô dường như không cảm thấy lạnh khi gió lạnh ập đến.
Bởi vì chính trái tim của cô ấy lạnh hơn cả thân thể cô.
Vì anh, cô học cách dũng cảm yêu, học cách tin tưởng một người.
Nhưng mà, sự thật vẫn luôn phủ phàng như thế.
Khẽ nhắm mắt lại, cô quẹt thẻ để mở cửa phòng.
Đi vào, vừa định đóng cửa.
Một bàn tay to lớn đột nhiên vươn lên đẩy cánh cửa sắp đóng ra.
Nghe thấy tiếng động, cô ngây ngốc quay đầu lại nhìn.
Trước khi cô kịp nhìn thấy đó là ai thì một bóng đen cao lớn đã bao phủ cô.
Cô bị anh kéo thật chặt vào trong ngực.
Anh ôm cô rất chặt, cô bị ép phải dựa vào vòng tay anh.
Nâng mắt lên, cô chỉ có thể nhìn thấy yết hầu của anh đang lăn lên lăn xuống và chiếc cằm góc cạnh đang căng cứng.
Cô ở gần anh đến mức dường như có thể cảm nhận được nhịp đập trong mạch máu của anh.
Biểu cảm của cô có chút thất thần.
Sau vài giây, cô đẩy anh ra.
Không nói lời nào, cô xoay người đi về phía thang máy.
Nhưng chưa đi được vài bước, anh đã đuổi kịp và trực tiếp ôm lấy eo cô từ phía sau.
Bàn tay lớn với những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng của anh ôm chặt lấy eo cô, khóa chặt cô như xiềng xích vì anh sợ cô sẽ biến mất.
Cô có thể lờ mờ cảm thấy cơ thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010730/chuong-385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.