Sự thật đột nhiên biết được giống như sét đánh giữa trời xanh, nó khiến cả người Đường Tâm Nhan sắp tan vỡ.
Cô run rẩy đứng không vững, hai chân mềm nhũn, lúc sắp ngã xuống thì anh nhanh chóng giơ tay đỡ lấy cô.
Cô lập tức đập tay anh ra khỏi eo mình.
Nhìn vào ánh mắt của anh, nó lạnh giá đến nỗi khiến người khác run sợ.
Con ngươi của Mặc Trì Úy co rút nặng nề, những gì anh làm với nhà họ Đường năm đó anh đã làm cho không ai có thể tìm ra manh mối, nhưng anh lại quên mất bà Đường.
Anh không ngờ rằng bà ấy đã nhìn thấy anh.
Nhưng anh không hối hận.
Đó là những gì nhà họ Đường mắc nợ anh.
Đường Tâm Nhan nhìn khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của anh, lồng ngực thắt chặt, như có một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt trái tim cô một cách thô bạo, cơn đau khiến cô không thở nổi.
Chóp mũi chua xót từng cơn.
Cô vẫn luôn không hiểu tại sao anh lại muốn nhanh chóng kết hôn với cô, rõ ràng là anh không yêu cô.
Hóa ra trả thù ba cô còn chưa đủ, còn phải đến trả thù cô sao?
Có phải là do ba cô đã làm chuyện gì thương thiên hại lý hay là vì cô đã từng làm tổn thương anh, nên anh mới đối xử với cô như thế này đây?
Đêm qua, cô còn hạnh phúc ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ, cô lại thất vọng và đau đớn bấy nhiêu!
Hóa ra, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ cần thời gian một ngày ngắn ngủi.
Liễu Nguyệt bước đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010740/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.