Cố Tây Từ lau sạch vết máu ngăn trở tầm nhìn của mình, cúi thấp đầu nhìn cô gái dưới thân mình.
Sắc mặt cô trắng bệch mà khó chịu.
Hận ý trong mắt được xua tan, chỉ còn lại sự bối rối cùng sợ hãi.
Cố Tây Từ giữ chặt cằm cô,cúi thấp đầu, hôn chặt môi cô.
Quý Tịnh trừng mắt nhìn.
Tên điên này, bị thương rồi, hắn còn dám hôn cô.
Anh không quan tâm đến sự giãy giụa của cô, đầu lưỡi đi sâu vào thâm nhập khuôn miệng nhỏ nhắn của cô
Máu đỏ trên trán của anh, từng giọt từng giọt như mưa rơi xuống mặt cô
Từ trước đến nay cô luôn giữ 1 thái độ thong dong bình tĩnh, nhưng khoảnh khắc này khiến sự bình tĩnh trong cô từ từ sụp đổ.
Cô cắn mạnh lưỡi anh, muốn cho anh biết đau mà lui, nhưng cô càng cắn, lưỡi anh càng quấn chặt không buông.
Anh lại tách 2 chân cô ra lần nữa, hung hăng đi vào trong cô.
Quý Tịnh nức nở nghẹn ngào, hai tay không ngừng đánh lên bả vai anh.
Máu trên trán anh, theo động tác luật động dưới thân mà rơi xuống hàng lông mi dài cong vút của cô, máu và nước mắt hòa lẫn vào nhau che mờ tầm nhìn khiến mắt cô trở lên mơ hồ.
Mùi máu vương vấn khắp không khí, gây mũi, lại khiến người khác kinh hoàng khiếp sợ.
Động tác dưới thân không ngừng luật động, tựa hồ muốn chết ở trong thân thể cô mới bằng lòng.
Đầu óc Quý Tịnh giống như không muốn đè nén nữa, áp lực dưới đáy lòng, cuối cùng giống như nước lũ tràn ra, một khi tràn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010827/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.