Đường Tâm Nhan gọi điện đến
Quý Tịnh tìm thấy một phòng vệ sinh công cộng trên đường, sau khi mặc đồ lót vào, cô gọi lại cho Đường Tâm Nhan.
“Chị Tịnh, trước đó chị vội vàng cúp máy, không phải có chuyện gì xảy ra đó chứ?”
Quý Tịnh đang dựa vào một thân cây lớn, giữa hai chân vẫn còn chút đau mỏi, cô nhìn chằm chằm vào mũi giày, giọng điệu nhàn nhạt, không nghe ra bất cứ thăng trầm cảm xúc nào: “Tên điên, tên biến thái đó quay lại rồi.”
“Cố Tây Từ?”
Quý Tịnh ậm ừ một tiếng, nghĩ đến việc trán hắn bị cô dùng gạt tàn đánh chảy máu, trong lòng cô dâng lên khoái cảm được trả thù, đồng thời cũng có một tia xúc động không muốn nghĩ sâu.
“Hai người không đánh nhau đúng không?”
“chị có thể có chuyện gì với anh ta? Anh ta đi đi về về, dù sao cũng chỉ có một chiêu khiến chị đầu hàng. Mà này, chị có một người bạn từ nước ngoài trở về. chị muốn cô ấy làm trợ lý cho em. ngày mai đi gặp đoàn phim. Chị sẽ cho em xem?”
Nói đến trợ lý, trái tim của Đường Tâm Nhan như bị bóp chặt lại, cảm giác đau đớn từ nội tạng truyền đến.
Ngay cả đến bạn thân nhất của cô cũng có thể phản bội, làm tổn thương cô. Cô tự hỏi liệu cô có thể tin tưởng những trợ lý mới khác không?
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, đại khái là như vậy đi!
Thấy Đường Tâm Nhan không nói lời nào, Quý Tịnh có thể đoán được tâm trạng hiện tại của cô ấy bảy đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010826/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.