Chỉ gọi đồ ăn thôi mà cô có thể nghĩ đến chỗ người đàn ông kia, cô thực sự thấy phục mình quá.
Mặc Trì Úy khẽ nheo đôi mắt đen sâu khi nhìn thấy nét ửng hồng trên khuôn mặt trắng trẻo của Đường Tâm Nhan. Anh đại khái cũng có thể đoán được cô đang nghĩ đến chuyện gì. Người phụ nữ này…
Rút thực đơn từ tay cô, anh lướt qua một lượt rất nhanh.
“Ba món cô vừa giới thiệu chúng tôi đều gọi.” Dừng lại một chút, anh lại gọi thêm ba món bình thường cô thích ăn.
Người phục vụ cầm thực đơn và liếc nhìn Mặc Trì Úy với vẻ mặt phức tạp. Người này cao to đẹp trai, vậy mà lại còn muốn gọi ba món bổ thận tráng dương kia, lẽ nào, phương diện kia của anh ta, thực sự không được? Cô ấy lại cẩn thận hướng ánh mắt đồng cảm về phía Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan giật giật khóe miệng, thấy trên môi người đàn ông đối diện đang nở nụ cười chế giễu, thầm nghĩ lát nữa anh mà ăn hết ba món đó, có khi nào buổi tối dục hỏa thiêu đốt, t*ng trùng lên não rồi ăn sạch cô không?
Cô vội vàng nói với người phục vụ đang chuẩn bị rời đi: “Chúng tôi không gọi tôm xào tỏi tây và đuôi bò nữa, canh thịt cừu là đủ rồi.”
Mặc Trì Úy nhướng mày nhìn Đường Tâm Nhan cười: “Em chắc chứ?”
Đường Tâm Nhan bị ánh mắt u ám của anh đụng trúng, tim đập thình thịch, giọng nói khẽ run: “Em chắc chắn anh không cần ăn những món này.”
Ánh mắt Mặc Trì Úy càng ngày càng tối, giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010914/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.