Sau sáu tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Tiêu Dực vẫn còn đang mặc quần áo phẫu thuật và trợ lý bác sĩ từ phòng phẫu thuật đi ra. Đường Tâm Nhan vẫn luôn lo sợ bất an nằm dựa vào lòng Mặc Trì Úy thấy vậy thì chạy tới, tâm trạng kích động kéo lấy cánh tay của Tiêu Dực: “Bác sĩ James, mẹ tôi thế nào rồi? Phẫu thuật có thành công không?”
Đầu lông mày của Tiêu Dực còn mang theo chút mệt mỏi, anh ta kéo khẩu trang xuống, nhướng mày nhìn cô: “Cô nói xem?”
“Tôi không biết, anh mau nói cho tôi biết đi, có được không?”
Trợ lý bác sĩ đứng bên cạnh thấy Đường Tâm Nhan gấp đến không thể chờ đợi thêm một giây phút nào, nước mắt chỉ chực trào ra ngoài thì cười nói: “Có bác sĩ James ở, kể cả đã đi tới Quỷ Môn Quan thì anh ấy cũng có thể cứu được mẹ cô trở về.”
Cũng chính là nói, ca phẫu thuật của mẹ cô đã thành công rồi?
Đường Tâm Nhan khóc, từ hốc mắt rơi xuống những giọt nước mắt hạnh phúc vì quá kích động, trái tim vốn dĩ treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng được đặt lại đúng vị trí rồi.
Bác sĩ James mở rộng vòng tay, vốn tưởng rằng Đường Tâm Nhan sẽ cho mình một cái ôm động viên và nói rằng “Anh đã vất vả rồi!” nhưng không ngờ rằng cô gái này liền quay người nhìn về phía Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy đứng bên cạnh ghế dài, ánh sáng rạng rỡ chiếu lên khuôn mặt anh tuấn cao quý, hiện ra vẻ quyến rũ đặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010960/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.