Anh vừa nói xong thì ngay lập tức áp đôi môi mỏng lên môi cô. Cô mới thở được một chút lại tiếp tục bị chặn lại. Cô kháng nghị, không hài lòng, không muốn bị ăn đến mức sạch sẽ như vậy nên to gan há miệng cắn lên bờ môi mỏng của anh nhưng lại không nỡ cắn mạnh. Vết cắn không mạnh không nhẹ này khiến cả người anh cứng đờ, một tiếng rên rỉ khó chịu khàn đặc phát ra từ cổ họng.
Anh kề sát vào môi cô, khàn giọng hỏi: “Dụ dỗ anh sao?”
Trong mắt Đường Tâm Nhan long lanh ngập nước, dáng vẻ nũng nịu mềm mại giống như làn nước thổi trong gió xuân khiến cho người đàn ông lạnh lùng, cứng nhắc như anh cũng trở nên dịu dàng và mềm mỏng.
“Mặc Trì Úy, em đói rồi.” Giọng nói nhu mì mang theo chút hơi thở hổn hển sau nụ hôn sâu, nhõng nhẽo nũng nịu.
Nhận thức được câu nói này của cô mang theo chút âm điệu nũng nịu, nghe có vẻ bị biến chất, cô hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình.
Cái này khẳng định không phải âm thanh mà cô thốt ra. Nó không giống với chuyện cô đói bụng mà giống với một loại biểu đạt khác không thể miêu tả bằng lời…
Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông nhìn cô trở nên xấu xa, suy nghĩ không đàng hoàng. Ngón tay thon dài men theo khuôn mặt yêu kiều của cô, trượt xuống xương quai xanh mê người, đến nơi đầy đặn mềm mại, vòng eo nhỏ bằng phẳng, rồi lại dần dần men xuống bên dưới: “Vừa hay, chồng cũng đói rồi.”
Thân thể hai người kề sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010989/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.