Hai mắt sáng ngời như hai đốm lửa đang rực sáng lúc này như bị phủ lên một tầng tro bụi, u ám không chút ánh sáng, mờ đi, phảng phất một chút bi thương và đau khổ gợn lên trong ánh mắt.
Trong lòng cô để ý như vậy, khó chịu như vậy, nhưng còn người đàn ông trước mặt này thì sao? Anh ta đang làm gì? Anh ta đang cười. Dường như cô càng khó chịu, anh ta sẽ càng vui vẻ vậy.
Tên khốn nạn!
Cô ngoảnh mặt sang chỗ khác, không muốn nhìn thấy anh nữa, cũng không muốn nói với anh thêm một câu gì nữa.
Mặc Trì Úy đứng trước mặt cô, khuôn mặt khôi ngô đẹp đẽ, cao quý sáp lại. Cô bị hành động này của anh dọa giật mình, cơ thể không ý thức được mà lùi về sau mấy bước, nhưng giây tiếp theo vòng eo thon gọn liền bị anh dùng sức giữ chặt.
“Mặc Trì Úy, tôi sẽ không nói chuyện với anh nữa. Tôi nói cho anh biết, cho dù anh có đối xử tốt với tôi hơn nữa thì tôi cũng sẽ không động lòng đâu!” Vành mắt của cô đỏ hồng trừng mắt với anh, dáng vẻ không thể chịu thua.
Tính cách của cô cố chấp, bướng bỉnh lại kiêu ngạo, nếu như anh vẫn không chịu giải thích, sợ là cả ngọn núi này đều phải chìm trong giấm chua mất.
“Em không phải thế thân. Người phụ nữ trên bức ảnh cũng không phải mối tình đầu của tôi.”
Đường Tâm Nhan căn bản không muốn tin tưởng lời anh nói, cô đẩy anh: “Không phải mối tình đầu thì anh có cần thiết phải viết “miss you” lên trên ảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010992/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.