“Tôi muốn đứng dậy! Tôi muốn đứng dậy! Tôi muốn đứng dậy!” Cô nói liền ba lần.
Mặc Trì Úy nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng mím chặt lại thành một đường thẳng. Tuy rằng bình thường tính khí của cô hơi nóng nảy nhưng cũng không tùy tiện phát cáu, càng không nổi nóng tức giận như bây giờ.
Anh chỉ là ra ngoài tìm đồ ăn hơi lâu một chút, rốt cuộc là chuyện gì khiến cô không vui?
Mặc Trì Úy buông Đường Tâm Nhan ra, cũng không ép cô ở trong vòng tay anh nữa.
Đôi mắt hơi híp lại nhìn cô, chợt phát hiện ra trên người cô không còn khoác áo khoác da của anh nữa, những ngón tay mảnh khảnh chống cằm trầm ngâm.
Sau khi Đường Tâm Nhan được tự do thì quay lưng lại phía anh, tựa người vào cửa hang, nhìn lên bầu trời rộng lớn vô biên, trong lòng càng buồn rầu đến mức hoảng loạn. Mặc dù quay lưng về phía anh, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh nhìn sâu thẳm của anh, vẫn luôn rơi trên người cô.
Cô có một loại ý nghĩ muốn trốn chạy, rời xa anh.
Cô cố cắn chặt môi nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng: “Mặc Trì Úy, nếu như anh có mưu kế gì với tôi, thì mong anh cách xa tôi một chút!”
Hồi lâu, người đàn ông phía sau vẫn không hề lên tiếng. Nhưng cô có thể cảm nhận ra hơi thở đang tỏa ra từ trên người anh, lạnh lẽo, băng giá và im lặng.
Anh nhìn chằm chằm sau gáy cô, trong đầu không ngừng vang lên bốn chữ “có mưu kế gì”.
Nếu cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1010994/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.