Nhìn thấy hai người họ hôn nhau, xung quanh có vô số tiếng la hét, ồn ào.
Sau một nụ hôn ngắn, Mặc Trì Úy buông Đường Tâm Nhan ra, đôi mắt cô ngân ngấn nước, sáng lấp lánh, anh duỗi cánh tay dài, dùng lực ôm cô vào lòng.
Cô dựa vào lồng ngực anh, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh và cả tiếng anh nuốt nước bọt: “Mặc Trì Úy, anh nhất định phải chú ý an toàn.”
Mặc Trì Úy thấp giọng ừ một tiếng. Anh buông cô ra, xoay người đi đến chỗ anh Bưu ký giấy cam kết sinh tử.
Đường Tâm Nhan nhìn anh đi về phía chiếc xe mô tô cực lóa mắt, cô đan chặt hai tay vào nhau.
Mặc Trì Úy, sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy? Người như anh, làm sao tôi có thể giữ được khoảng cách? Làm sao để giữ vững được con tim đây?
Bước lên xe mô tô, Mặc Trì Úy đội mũ bảo hiểm, đôi mắt thâm sâu nhìn Đường Tâm Nhan đang run rẩy trong gió đêm. Đôi mắt anh sâu thẳm như xoáy nước, giống như muốn chiếm lấy cô.
Đôi môi đang mím chặt của Đường Tâm Nhan khẽ run lên, đôi mắt đỏ hoe lộ rõ vẻ căng thẳng trong lòng.
Mặc Trì Úy thu hồi ánh nhìn trước, anh đội mũ bảo hiểm lên, dùng đôi tay đeo găng tay da vào.
Trên đường đua, động cơ gầm rú, tiếng reo hò chói tai, ồn ào náo động rung trời.
Anh Bưu ra lệnh một tiếng, tiếng súng vang lên, hơn mười chiếc xe mô tô xa hoa chói mắt như mũi tên rời cung phóng đi như bay. Trong lòng Đường Tâm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1011006/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.