Đường Tâm Nhan giao mẹ cô cho gì Xuân chăm sóc, cô về nhà và chỉ đơn giản là thu dọn hành lý và đi đến bến xe với chiếc túi trên lưng.
Sau khi mua vé sớm nhất để vào làng, cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng bên cửa sổ.
Khi xe bắt đầu đi, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, với một sự bất ngờ, cô thậm chí không biết ai đang ngồi bên cạnh mình.
Không lâu sau, một đôi bàn tay to đang cầm bánh mì và sữa tiến đến chỗ cô.
Quay đầu sang một bên, cô sững sờ khi nhìn thấy Phó Tinh Thần đang ngồi bên cạnh không biết từ lúc nào.
Không nhận lấy bữa sáng từ anh, cô cau mày: “Sao anh lại ở đây?” Cô không nghĩ đó chỉ là trùng hợp.
Trên thực tế, đây không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Kể từ sau buổi họp báo, Phó Tinh Thần đã nhìn rõ trái tim của mình, anh không yêu Đường Vũ Nhu, anh chỉ bị vẻ ngoài hiền lành tốt bụng dối trá của cô lừa gạt.
Anh nghĩ, trên thế giới này không có người đàn ông nào không thích cung phụng người phụ nữ của mình như thượng đế, cộng thêm việc Đường Vũ Nhu đối với anh vô cùng nghe lời, tín ngưỡng sùng bái, anh dần dần đánh mất chính mình.
Đường Tâm Nhan trước kia là đường đường chính chính thiên kim tiểu thư, cho dù nhà họ Đường suy tàn, bên trong cô vẫn còn khí chất kiêu ngạo, hiểu lầm giũa hai người càng ngày càng sâu, kỳ thực với tính cách của cô cũng không nói rõ nên mối quan hệ.
Nếu cô có thể chủ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1011014/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.