Mưa ngày càng lớn, một cơn gió lạnh thổi tới, Đường Tâm Nhan chợt rùng mình.
Thân hình mềm yếu của cô càng hiện rõ sự mỏng manh trong trời mưa gió.
Không rút được gót giày, vừa định ngồi xuống kiểm tra, một chiếc Bentley đen dừng lại ngay đó. Một người đàn ông cao lớn bước xuống xe, tay cầm theo ô đi về phía trước cô, hắn đưa ô cho cô rồi nói: “Cầm lấy, tôi giúp em.”
Đường Tâm Nhan ngạc nhiên, còn chưa kịp từ chối, hắn đã cúi xuống, bàn tay to lớn nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của cô. Khoảnh khắc hơi ấm từ lòng bàn tay hắn chạm vào da thịt cô, Đường Tâm Nhan giật bắn mình.
Đôi mắt đen của Mặc Trì Úy liếc cô một cái, “Đứng yên!”, giọng nói trầm thấp lạnh lùng ra lệnh.
Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn hắn, một tay hắn cầm cổ chân cô, tay còn lại nhấc chiếc gót giày ra, tâm trí tập trung cao độ, đường nét khuôn mặt hoàn hảo, vai áo vest của hắn bị mưa thấm ướt, cô âm thầm dịch chiếc ô tới để che cho hắn.
Sau mấy giây, hắn đã nhấc được chiếc gót giày ra khỏi khe hở. Đường Tâm Nhan đứng vững, đồng thời trả lại chiếc ô: “Cảm ơn.”
Mặc Trì Úy không nhận, hắn đứng dậy, dán ánh mắt vào cô gái có thân hình mỏng manh, nhỏ bé đứng trước mặt, trầm giọng nói: “Đi đâu tôi đưa em đi.”
Đường Tâm Nhan chỉ về trạm xe buýt cách đó không xa, lắc đầu: “Người tôi ướt hết cả rồi, tôi không muốn làm bẩn xe của anh.”
Nếu cô không nhầm thì giá chiếc xe của hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1011219/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.