Sau khi Đường Tâm Nhan rời khỏi phòng, cô chạy đến thang máy để xuống bãi đỗ xe. Mãi cho đến lúc ngồi vào xe rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim đập nhanh liên hồi cần một lúc mới có thể bình tĩnh lại.
Trước khi cha cô qua đời vì tai nạn xe, cô sống vô tư, yêu đời như một nàng công chúa không chút phiền muộn, nếu gặp phải tình huống như hôm nay, chắc chắn cha cô sẽ không để yên cho hắn ta. Không cần biết người đó lợi hại cỡ nào, cha cô cũng sẽ đứng ra bảo vệ cô. Nhưng hiện giờ, cô có tủi thân, có bị người khác ăn hiếp thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Ngước nhẹ đầu lên, đè né nước mắt đang rưng rưng trong hốc mắt, khởi động xe.
Nhưng họa vô đơn chí, không hiểu vì sao xe đề không lên.
Đường Tâm Nhan lấy điện thoại đang để chế độ im lặng từ trong túi ra, gần hai mươi cuộc gọi nhỡ, là của Hà Mỹ Quyên, Đường Vũ Nhu và cả Phó Tư Thần. Đường Tâm Nhan thấy khó hiểu, nén lại nỗi đau trong lòng, cô tìm số điện thoại của công ty sửa xe, đang định gọi cho họ thì điện thoại hết pin tắt nguồn.
Với tình hình này thì chỉ còn nước đi xe buýt về thôi. Cô nhớ cách Dinh thự Dực vài trăm mét có một trạm xe buýt.
Đi đến sảnh lớn, Đường Tâm Nhan thấy trời đang mưa lất phất, cô lấy túi che đầu, vừa định chạy dưới mưa thì bất ngờ thấy một bóng hình cao lớn tuấn tú bước ra khỏi xe thể thao.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-ngot-ngao-lao-cong-om-mot-cai/1011220/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.