Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Lạc Quân dẫn cô xuống tầng, ra ngoài.Nhìn ánh mặt trời, bước trêи mặt đất, nhìn chung quanh ai cũng giống ai, nhưng cô lại cảm thấy xa lạ.Ngôn Lạc Quân không lái xe, mà đi thẳng ra khỏi chung cư, đi được mười mấy mét thì thấy trạm xe buýt, sau đó đứng tại trạm mà đợi.Bạch Ngưng vô hồn theo sát sau lưng anh, chẳng quan tâm đến bất cứ thứ gì.Xe bus tới, Ngôn Lạc Quân kéo cô lên xe, hai người ngồi xuống ghế đôi gần cuối.Anh mỉm cười, cô yên lặng đưa mắt nhìn cảnh vật ven đường bên ngoài cửa sổ.Ngồi xe bus đến chợ, mua thức ăn, sau đó gọi người tới lấy thức ăn, còn anh đưa cô tới rạp chiếu phim.Lại là phim kinh dị.Cô cúi đầu, ở trong bóng tối co người lại thành một cục, nghe tiếng hét ầm ĩ trong rạp, không liếc nhìn một cái.Ra khỏi rạp chiếu phim, anh cười nhẹ hỏi: "Thế nào, xem phim kinh dị cùng đàn ông cảm giác ra sao?"Cô không nói mà đi về phía trước."Có muốn ăn hai phần bánh chao không?" Anh lại hỏi.Bạch Ngưng quay đầu lại, hỏi: "Có ý gì?""Có ý gì ư, để cho em hiểu, tôi có thể cho em những thứ mà những người đàn ông khác không thể, những gì đàn ông khác có thể cho em tôi cũng có thể.""Nhưng quan trọng là người nào cho, chứ không phải là cho cái gì." Cô quật cường lấy thái độ ngang ngạnh nhìn vào mắt anh.Ngôn Lạc Quân cười một tiếng, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hỏi: "Vậy em nói cho tôi biết, em muốn ai cho?"Bạch Ngưng muốn đẩy tay anh ra, nhưng anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nho-cua-tong-tai/2475346/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.