"Nói như vậy.
.
.
.
.
.
Cũng đúng.
.
.
.
.
Cô bé đúng là còn quá nhỏ.
.
.
.
.
." Đầu dây bên kia bà ngoại có hơi do dự."Đúng vậy, đúng vậy, cho nên vẫn là không nên, bà ngoại, có người đem tài liệu tới, nói chuyện với bà sau nhé." Ngôn Lạc Quân nói xong liền cúp điện thoại, đem điện thoại đặt lên bàn trà.Không ngờ vừa mới để xuống, điện thoại di động lại vang lên.Ngôn Lạc Quân nhíu nhíu mày, hỏi: "Là ai vậy?"Bạch Ngưng trả lời: "Bà ngoại.""Em nhận đi, nói là tôi đi tắm." Anh nói.Bạch Ngưng theo lời nhận lấy điện thoại, bên kia tuôn ra một tràng như sét đánh, đợi có chút kẽ hở, Bạch Ngưng nói chen vào: "Anh ấy đi tắm rồi.""Cái gì? Mới đó không phải còn nghe điện thoại ư, nhanh như vậy đã đi tắm rồi? Nó định lừa ta sao?" Bà ngoại quả nhiên nhìn rõ mọi việc, hoài nghi nói."Cháu.
.
.
.
.
.
Bà ngoại, không phải đâu." Bạch Ngưng nhẹ giọng nói.Bên kia dừng lại một chút, lập tức mập mờ hỏi: "Cô là ai vậy? Có phải có quan hệ rất tốt với Lạc Quân không?""À.
.
.
.
.
." Bạch Ngưng bất ngờ, nghe bà ngoại hỏi giọng kỳ quái như vậy mới nhận ra câu "anh ấy đang tắm" có ý gì.
Cô cố ý giả chết, cố ý không nhìn anh, không nghe anh nói, vì thế nên phản ứng hơi chậm sao?" Bà ngoại, cháu.
.
.
.
.
." Ngập ngừng một chút, cô thật sự không biết nên nói cái gì.Bà ngoại lại cười nói: "Tốt tốt tốt, thấy cháu hiểu chuyện như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nho-cua-tong-tai/2475348/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.