"Khốn kiếp, cô muốn giết cháu tôi sao?" Nam Cung Vân vội vàng đi đỡ Khang Hân, đứng lên, nhìn Mộ Hi giơ tay lên tát một cái.
Cha, tại sao cha đánh người?" Nam Cung Diệu đau lòng kéo Mộ Hi, lại bị Mộ Hi đẩy ra, sau đó Mộ Hi chạy ra ngoài, Nam Cung Diệu cầm quần áo lên chuẩn bị đuổi theo.
"Đứng lại, hỗn tiểu tử, con dám đuổi theo, cha sẽ chết trước mặt con." Nam Cung Vân nói.
"Cha, cha thật là thêm phiền!" Nam Cung Diệu cực kỳ tức giận nói.
"Mau nhìn xem Khang Hân có sao không? Trong bụng của con bé chính là con của con, đứa bé của nhà họ Nam Cung chúng ta." Nam Cung Vân rất để ý đứa bé này, bởi vì Nam Cung Diệu là dòng duy nhất, cho nên Nam Cung Vân muốn người của nhà họ Nam Cung thêm một chút nữa, hiện tại chính là một cơ hội tốt, Khang Hân mang thai, đây cũng là ý trời, như vậy lời nguyền của nhà họ Nam Cung có thể phá giải.
"Cha, con sẽ không cần đứa bé này, càng không muốn người phụ nữ này!" Nam Cung Diệu nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
"Hỗn tiểu tử, con trở lại cho cha. . . . . ." Nam Cung Vân đuổi theo.
Mộ Hi khóc chạy đi, không ngờ đụng phải Nhạc Phàm ở đại sảnh.
"Vũ Hàn, cô sao vậy, sao lại khóc?" Nhạc Phàm lo lắng hỏi.
Mộ Hi không nói gì, chạy ra ngoài, lúc này trong lòng cô rất loạn, Nhạc Phàm đuổi theo, cứ như vậy, Nhạc Phàm mang theo Mộ Hi rời đi, hai người tới một quán cà phê yên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nho-than-bi-cua-tong-giam-doc/171933/chuong-152-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.