Nhìn cô nằm trong phòng được bác sĩ sơ cứu, anh tự trách bản thân không chú ý đến cô để cô ra nông noi này.
Ấn Khánh bực tức cung tay thành năm đấm, đấm thật mạnh vào tường.
Máu từ kẻ tay từ từ chảy ra nhưng anh không để ý đến, mắt vẫn dán chặt lên hình bóng nhỏ bé đang nằm trong phòng bệnh.
Một lúc sau bác sĩ và y ta đi ra, anh lao đến gấp gáp hòi:
"Tinh hình cô ấy có tốt không bác sĩ?". Ngôn Tình Ngược
Nữ bác sĩ kéo khẩu trang xuống, mắt nhìn về phía
Tiểu Nghi rồi thở dài.nhân không thế đi lại bình thường được, vết thường bên ngoài thì ít, bên trong thì nhieu. Nên can tinh dưỡng thời gian khá lâu."
"Người nhà xem chứng và đừng để bệnh nhân di chuyển nhiều làm động đến vết thương”
"Tôi còn thấy cô ấy bị thương ở vùng bụng, vai, lưng, cả tay và chân. Không biết bệnh nhân gặp chuyện gì mà để bàn thân nhiều vết thương như thế."
Càng nghe Ân Khánh càng đau lòng, anh cúi đầu cảm ơn bác sĩ rồi từ từ mở cửa bước vào trong. Tiểu Nghi nhằm mắt lại nghỉ ngơi, cô biết rõ tình hình của mình hiện tại như thế nào.
Ân Khánh ngồi xuống, nằm lấy tay cô áp lên mặt.
Tiểu Nghi giật mình mở to mắt nhìn, thấy anh cô muốn rút tay về nhưng không được vì bị anh nắmchất.
"Buông ra đi."
Ân Khánh siết chặt tay hơn, ánh mắt chua xót nhìn cô.
"Xin lỗi, là anh không tốt khiến em bị liên lụy"
Mắt cô ứng đỏ quay qua nhìn anh, cô khiết khịt mũi, đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nu-cuong-cua-chu-tong/2545399/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.