“Sao? Nước mắt của cháu nói hết thì liền hết à?”
Ra vào linh hoạt như vậy.
“Nếu Thất gia thấy cháu chưa đủ thảm cháu có thể khóc thêm đó.
”
Mộ An An nói xong miệng liền bĩu ra, nước mắt lại chuẩn bị dâng lên.
Tông Chính Ngự vội nói: “Đừng khóc đừng khóc.
”
“Vậy chú đồng ý với cháu không động vào Đường gia và Đờng Mật rồi đúng chứ?” – Mộ An An vẫn là cần một câu nói chắc chắn.
Tông Chính Ngự gật đầu: “ừm, không huỷ đi Đường gia cũng không động vào Đường Mật.
”
Nghe thấy lời này của Thất gia, Mộ An An lúc này mới yên tâm.
Nhưng Mộ An An vốn không ý thức được.
Tông Chính Ngự nói không động vào Đường gia, không động vào Đường mật.
Chứ không có nói…
Bỏ qua cho Đường gia và Đường Mật.
Mộ An An nằm nhoài lên vai Tông Chính Ngự: “Thất gia, cháu mệt rồi, muốn đi ngủ.
”
Tông Chính Ngự ôm cô: “Ngủ một giấc đi, đến khách sạn ta gọi cháu, nhé?”
“Không muốn ngủ nữa.
” – Mộ An An đáp.
Giọng nói trầm thấp của Tông Chính Ngự mang theo vài phần nuông chiều: “Cháu muốn làm gì?”
Lúc Thất gia hỏi xong, Mộ An An không có lập tức trả lời.
Thay vào đó là rụt cổ lại theo bản năng dụi sâu vào ngực Thất gia hơn, ôm chặt Thất gia hơn.
Biểu cảm của Thất gia có chút bất lực.
Lúc đến thủ đô, Tông Chính Ngự đã từng nói qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-nuoi-tu-be-dai-thuc-xin-dung-voi/959853/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.