Vân Khanh ngạc nhiên nhận lấy.Trong lòng cô mơ hồ hiểu ra, không nhịn được liếc mắt nhìn về phía người đàn ông cao quý kia.Anh đang ở khu hút thuốc, cau mày hút thuốc.Còn biết chú ý, tối nay cô cơ bản cũng chưa ăn gì.Vân Khanh và A Quan cùng đi tới, mở hộp ra, “Thơm thật, A Quan, anh ăn gì chưa?”“Tôi ăn rồi!” A Quan được quan tâm mà sợ hãi, lại hướng về phía bên kia gọi chủ tịch Lục, ánh mắt hai người giao nhau, không biết có ẩn ý gì.Sau đó A Quan và Lục Mặc Trầm đi ra ngoài nói chuyện.Vân Khạnh không biết bọn họ nói chuyện gì, chuyện công, chuyện tư?Hình như có rất nhiều chuyện Lục Mặc Trầm không tiện làm đều là A Quan làm thay ông chủ, chẳng hạn như chuyện chỗ chuyên gia Trương…Vân Khanh ăn có hơi thất thần, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái bóng.Cô ngẩng đầu lên, anh quay lại rồi, anh nhìn dáng vẻ cô ăn, nhíu mi lại.Vân Khanh nuốt một miếng, ánh mắt nghi hoặc.Anh chỉ vào miệng cô.Ý là trên miệng có gì sao?Cô đưa tay lên nhưng lại không có khăn giấy, theo bản năng lè lưỡi ra, liếm về phía bên trái.Anh lắc đầu, lại chỉ.Cô lại lè lưỡi ra một chút.Thân thể cao lớn của anh từ từ tiến lại gần, mang theo hương vị của người đàn ông trưởng thành và hơi thở dịu dàng.Mắng cô, “Ngốc, ở dưới một chút.”Không có gương, anh càng chỉ cô càng hoảng, rốt cuộc là ở đâu cơ chứ?Vân Khanh hơi mất kiên nhẫn, đưa đầu lưỡi ra liếm xung quanh miệng.Đầu lưỡi hồng nhạt mềm mại, kem màu trắng sữa, hương thơm ngọt ngào dần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669212/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.