Tiểu Đào Tử đã đợi sẵn ở cửa, cái miệng nhỏ căng thẳng, “Dì Khanh Khanh, quân địch thế nào rồi?”Vân Khanh ngồi xổm xuống, sờ khuôn mặt của cô bé, vẻ mặt nghiêm túc, "Tiểu Đào Tử, đối phương là một người đàn ông trông dữ tợn, dáng người rất cao, mặc áo sơ mi hoa, nói tiếng Quan Thoại, giọng không chuẩn. Nhiệm vụ của con là mê hoặc chú ấy và làm vượng bận chú ấy. Hãy nghĩ cách để nói chuyện với chú ấy và ở bên cạnh chú ấy, nhưng con không thể làm chú ấy tức giận, để tránh làm mình bị thương. Con có sợ không?"Tay Tiểu Đào tử nắm chặt, dừng một lát, lắc đầu một cách kiên quyết, nghiến răng nghiến lợi.Vân Khanh cười khổ sở, “Tuyệt lắm. Tiểu Đào Tử của dì, có lẽ con sẽ không ghét cảm giác ở cùng chú ấy. Cuối cùng, nhiệm vụ quan trọng nhất, đó là nhân lúc chú ấy không để ý, lấy một ít tóc của chú ấy, giấu đi, sau đó cho vào trong túi nhỏ của con, nhớ kỹ, con không được khiến chú ấy cảnh giác, giống như trong phim giám điệp ấy, không phải con thường cùng mẹ chơi Despicable Me sao? Cứ diễn như vậy, cố gắng nhé!”"Dạ! Con, con sẽ cố gắng! Con sẽ hạ địch thủ!" Cô bé dùng tay vỗ vỗ bộ ngực gầy gò, có chút không tự chủ, vẻ mặt bối rối, vô cùng đáng yêu.Vân Khanh vuốt ve chiếc mũ nhỏ, dẫn cô bé đi ra ngoài, không ngờ mới đi được vài bước, cửa phòng họp đằng kia đột nhiên mở ra, hai người đàn ông chân dài uể oải bước ra.Vân Khanh nghiêng người sang một bên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669370/chuong-663.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.