Vân Khanh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, cảm thấy chua xót, nghĩ đến chuyện tiếp theo cần phải hợp tác, nhưng cũng không thể không nói, “ Là gặp phải một phiền phức nhỏ, không nghiệm trọng lắm, cho nên bây giờ dì muốn cử Tiểu Đào Tử đi làm nhiệm vụ, Tiểu Đào Tử là đặc công số 1, nhiệm vụ nặng nề, nhưng con thông minh như vậy, nhất định có thể hoàn thành, đúng không?”Đứa nhỏ bật khóc, trái tim tan nát, cố gắng lau nước mắt, vội vàng gật đầu: "Con nhất định sẽ hợp tác với gì để cứu mẹ!"Vân Khanh ôm cô bé, cười nói, “Hôm nay có thể sẽ không làm nhiệm vụ, chúng ta xem vận may đã.”Nói xong, cô cầm chiếc điện thoại mới gọi cho Cố Trạm Vũ, hỏi anh ta đang ở đâu?Sáng nay, thư ký của anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đến Cố thị, sau đó buổi trưa sẽ đi ăn với Giang Thành Vũ.Đã một giờ chiều, có lẽ vẫn chưa quá muộn.Cố Trạm Vũ nhanh chóng trả lời, với một giọng điệu vui vẻ, "Em đã thăm xong chưa? Cơ thể em ổn chứ?"“Tinh thần tốt.” Vân Khanh trả lời, lại lộ ra vẻ đau khổ, “Anh hiện đang ở đâu? Tiểu Đào tử đi cùng tôi, biệt thự xa quá, tối nay tôi phải mang con bé trở về truyền dịch, không bằng tôi đến chỗ anh, có tiện không?”"Cũng không phải là không tiện. Anh đang ở khách sạn, đừng hiểu lầm, anh đang ở cùng Giang Thành Vũ."Vân Khanh đảo mắt, nhận được câu trả lời khẳng định, nở nụ cười, "Khách sạn vừa tốt, môi trường thoải mái, không làm cho con bé mệt mỏi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669372/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.