*Xuất quỹ: trật bánh, ý chỉ ngoại tìnhCả người Vân Khanh không có sức lực, đau đớn không chịu nổi, cô sờ ghế nằm dưới thân, ghế nằm không rung động, giống như máy bay không bay?Đã hạ cánh xuống nước ngoài rồi sao?Vân Khanh theo bản năng quay đầu nhìn bọn nhỏ, tầm mắt mơ hồ nhìn khắp khoang máy bay rộng rãi, nhưng cô lại không nhìn thấy bọn nhỏ, lại thấy được hai cô gái đang canh giữ ở cửa, tóc búi cao, gương mặt nghiêm túc, đứng im không nhúc nhích.Tầm mắt của cô lại cẩn thận nhìn về phía cửa sổ máy bay, có đèn nháy lóe lên, thông qua cửa sổ lớn của máy bay có thể nhìn thấy cổng đăng ký của sân bay.Mơ hồ có tiếng phát thanh truyền vào tai.Là…… Tiếng Trung!Còn chưa đi?Đáy mắt của cô hiện lên vẻ vui mừng, nhíu chặt mày muốn trở mình, dạ dày và khoang bụng đều rất đau, hô hấp của cô có hơi khó khăn, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.Nhất định là dị ứng.Bởi vì ngủ, không có biểu hiện ra phản ứng, cho nên hai nữ vệ sĩ đều không phát hiện…..Cô không thể để bọn họ phát hiện ra là mình đã tỉnh.Nếu giữa chừng tỉnh lại, vả lại máy bay còn chưa cất cánh, liệu có phải là còn có cơ hội quay lại hay không?Vân Khanh đau khổ chớp mắt, anh đối xử tàn nhẫn lại quyết tuyệt như vậy với cô, rốt cuộc là vì sao?Bây giờ nên làm gì?Cô từ từ cử động, đột nhiên thứ gì đó giấu ở thắt lưng rung lên một chút, rất khẽ.Là điện thoại di động của cô, quần áo của cô mặc hôm nay có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669437/chuong-620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.