Cô ngay cả giặt cũng không dám giặt, đừng nói chi là phơi nắng.Nhưng không giặt, ngày sinh nhật của anh....sao mặc đẹp được.Có điều đêm nay, Lục Mặc Trầm cũng không về nhà.Vân Khanh xoắn xuýt tới xoắn xuýt lui, xoắn xuýt tới khi tụi nhỏ về nhà, cô lập tức run rẩy đem đồ giấu ở dưới giường!Mẹ nó, sao cứ như ăn trộm vậy.Quạt gió trên khuôn mặt nóng bừng, mạnh mẽ giả vờ như không có chuyện gì giúp A Thẩm chuẩn bị cơm tối cho cục cưng.Ngày hôm sau, Vân Khanh tới phòng khám bệnh làm việc, chọn thời gian gọi điện thoại cho anh, nhưng không gọi được.Cô lo lắng có phải tối qua anh tăng ca cả đêm không, cô hơi sốt ruột kiểu người đàn ông sự nghiệp bận rộn và lãng phí sinh mạng.Ngược lại đành phải gọi cho A Quan, A Quan cơ bản được coi như là như hình với bóng với anh, động tĩnh của anh, A Quan rõ ràng nhất.Quả nhiên, A Quan nói cho cô biết, chủ tịch Lục không ở Thịnh Thế, bảo cô buổi trưa đừng đưa cơm trưa tới, nói chủ tịch Lục đi trụ sở Lục thị tham dự cuộc họp, tình hình e rằng không lạc quan cho lắm, có thể sẽ có tranh cãi trong cuộc họp, sẽ kéo dài cả ngày.Vân Khanh nhíu chặt mày, không hiểu lắm, “Nhưng không phải Lục thị là công ty nhà anh ấy sao? Anh ấy là chủ tịch, tại sao họp còn phải cãi nhau chứ?”“Cô Vân, cô có điều không biết, lão gia Lục có thể sẽ bãi nhiệm chức vị chủ tịch của chủ tịch Lục, ngược lại nâng đỡ Cố Trạm Vũ lên, bây giờ Cố Trạm Vũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669530/chuong-538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.