Sáng sớm Vân Khanh liền nhờ cậy A Thẩm, đi siêu thị tươi sống mua cá vược Nhật Bản và chim bồ câu, hai loại thực phẩm này rất hữu hiệu đối với việc chữa lành vết thương.Cô sẽ không giết cá, bởi vì là sống....liền giao cá sống cho A Thẩm.Tự mình gánh vác con bồ câu đông lạnh kia.Hai người chia việc làm, ở trong phòng bếp bận rộn một lúc, A Thẩm làm xong cá vược, quay đầu hỏi cô, “Cô Vân, bồ câu của cô là dùng nồi áp suất hay là nồi đa năng?”A Thẩm còn chưa nói xong, liền bị dọa sợ vì con bồ câu nằm lặng lẽ trong bát của Vân Khanh.Quả thật trợn mắt há mồm!“Hả?” Vân Khanh a một tiếng, không phản ứng kịp.Chờ cô phản ứng kịp, hiểu phản ứng này của A Thẩm từ đâu mà tới, cô lúng túng đến mức vội vàng lấy tay che cái bát lại, “À....cái đó bởi vì, tôi quen kỹ thuật dùng dao giải phẫu, cô đừng sợ, đừng sợ!”Bồ câu trong bát vẫn còn nguyên con, chỉ có điều phần ngực và bụng đã được mổ ra, biến thành một miếng thịt chim bồ câu.Các cơ quan nhỏ được xếp gọn gàng ở một bên.A Thẩm mở to miệng, cuối cùng giơ ngón tay cái lên, “Cô Vân, tôi hiểu tại sao tiên sinh lại thích cô rồi.”“Hả?” Vân Khanh bày tỏ đây không giống lời khen ngợi gì?“Người có thể trấn giữ tiên sinh như thế, không có mấy cô gái, khẩu vị của tiên sinh đặc biệt, vậy nhất định phải thích cô gái ‘riêng biệt’ như cô vậy! A Thẩm cười haha, lần nữa nhìn con chim bồ câu cô đang bưng, không dám nhìn thêm.Mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669538/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.