Lời từ tận đáy lòng đảo ngược tình thế như vậy, Vân Khanh nghe xong thì sững sờ.Trái tim cô đau đớn tê dại, lại vô cùng bất ngờ."Bố, ý của bố là bố không kiên quyết phản đối con với anh ấy sao?"Vân Thừa Thư cười khổ, làm sao để phản đối đây, người ta có hai đứa con của con rồi."Không phải bố để ý đến danh dự nhất sao? Hơn nữa Lục gia quá phức tạp..." Vân Khanh hỏi.Vân Triệt thuận thế đứng lên, "Con chỉ cần nhớ hai câu bố vừa nói là được, con lớn rồi, hãy tự chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình đi."Vân Khanh nghi hoặc, ánh mắt trở nên sắc bén, "Có phải Lục Mặc Trầm đã nói với bố cái gì không? Anh ấy uy hiếp bố?"Vân Thừa Thư không nói gì, trái tim đau nhói, vẻ mặt mệt mỏi, "Được rồi, bố muốn nghỉ ngơi một lát. Mọi chuyện giải quyết xong rồi thì mấy đứa hãy đi đi, bảo cậu ta cũng đi đi, bố không hài lòng với cậu ta.""Bố? Bố……"Vân Khanh bị đẩy ra ngoài, đương nhiên không dám dùng sức với bố mình, bác sĩ của Lục Mặc Trầm lại đi vào.Uống thuốc xong, Vân Thừa Thư dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ hay chưa.Đã gần trưa, dì Mi thấy Lục Mặc Trầm vẫn chưa đi xuống liền vào bếp chuẩn bị bữa trưa.Vân Khanh chạy vào hỏi dì Mi rất lâu, nhưng dì Mi chỉ nói sáng sớm dì đi mua đồ, về nhà cũng chỉ sớm hơn cô mấy phút, nội dung cuộc nói chuyện dì cũng không rõ. .Vân Khanh rất buồn bực.Đợi đến đến ba giờ chiều, Vân Thừa Thư ở trong phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669574/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.