Nhìn mặt bố là biết Lục Mặc Trầm đã đắc tội bố, nói năng lỗ mãng, ngông cuồng tự đại, đây là phong cách của anh.Trong lòng cô liên tục thở dài, khóe môi cố gắng mấp máy mấy lần nhưng cũng không biết làm sao cứu vãn được “Bố, bố có thể đánh mắng con, nhưng bố tuyệt đối phải giữ gìn sức khỏe, con với anh ấy,con với anh ấy… bố đừng nghe lời từ một phía của anh ấy, bởi vì con với anh ấy có một số chuyện phải có sự xuất hiện của hai người. Tình hình hiện tại là ... là ... "Tâm tình và đầu óc đã loạn thì miệng càng loạn hơn, nói năng lộn xộn không biết gì.Nhưng tư thế chần chừ không muốn giải thích còn muốn rủ sạc quan hệ của cô trước mặt ông cụ đã chọc giận Lục Mặc Trầm.Lông mày của người đàn ông nhíu lại, môi mỏng nhàn nhạt, "tình huống bây giừo là như thế nào? Em nghĩ thật kỹ rồi nói, đừng uống say rồi suy nghxi lung tung như tối qua."Vô tình hay cố ý, anh nói hai từ ‘đêm qua’.Vân Khanh vừa nghe thấy thì cơ thể lại căng lên.Đêm qua… đêm qua chết tiệt, cô đã bị tra tấn dã man, cuối cùng lại thừa nhận bao nhiêu lỗi lầm rồi cầu xin lòng tha thứ, cũng nhận lại những lời lạnh lùng mà cô đã từng nói với anh.Cô cắn chặt môi để ngăn vẻ mặt của mình lộ ra vẻ khác thường, đối mặt với sự đe dọa âm thầm, trong lòng vẫn cứ chửi mắng anh.Sao Vân Thừa Thư lại không nhìn ra được đôi lông mày của con gái mình đang đưa tin chứ?Chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-vo-quyen-ru-ong-xa-dai-nhan-yeu-em-nua-di/669576/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.